Du lịch Mộc Châu mùa không hoa

Vào tháng 8 hàng năm ở mảnh đất Mộc Châu không hoa cũng không quả. Nhưng không phải vì thế mà Mộc Châu không đẹp, không huyền bí mà nó còn trở nên rất tò mò trong mắt nhiều khách du lịch. Mặc dù tháng 8 Mộc Châu có phần hơi chán nản. Bởi hết các mùa khác ai nấy khi đến đây đều đã quen với một Mộc Châu tràn ngập các cánh đồng đầy hoa như: hoa cải vàng, hoa cải trắng, hoa mận rợp trời. Đến với Mộc Châu và tháng 8 bạn sẽ cảm nhận được sự lặng lẽ như nàng công chúa ngủ trong rừng đợi hoàng tử. Mọi thứ ở đây đều trở nên rất êm du và nhẹ nhàng.

Mộc Châu mùa không hoa

Mộc Châu mùa không hoa

Từ Hà Nội thì quanh năm bạn đều có thể tới Mộc Châu bởi vì nó không quá xa, mà đường đi lại tương đối dễ dàng. Nhưng bạn phải rất cẩn thận bởi hai bên đường Mộc Châu rất đẹp, con đường phẳng phiu mượt mà, đi vài trăm cây số cũng khiến người ta có đôi phần buồn ngủ. Tôi đã phải cố gắng làm mình tỉnh táo bằng cách nói chuyện thật nhiều với gã xế, để lão xế miết với đôi mắt đang riu riu lại thấy thật khổ thân biết bao. Cũng nhờ vậy mà chúng tôi có thể nói chuyện với nhau nhiều hơn, khiến khoảng cách của hai người cũng được gần lại rất nhiều.

Khám phá những con đường Mộc Châu

Khám phá những con đường Mộc Châu

Những con đồi ở Mộc Châu vào tháng 8 khi chúng tôi đi qua đều có phần trống trải, xuất hiện nhiều nhất chính là những cây thông vươn thẳng trông rất khẳng khiu, cứng cáp giữa những đồi bát úp tròn tròn. Cảm giác về với mảnh đất Mộc Châu khi ấy khiến tôi có phần nhớ tới chuyến đi đến cao nguyên đá Hà Giang, cây cối thì rất ít nhưng nó lại đẹp như một bức tranh tình thơ mộng.

Những cành thông trên dải đồi bát úp

Những cành thông trên dải đồi bát úp

Tháng 8, mùa này Mộc Châu không có hoa, cũng không có quả nhưng bù lại thì có chè. Những đồi chè Mộc Châu dịu dịu trải nên những thềm đồi xanh mượt. Cả một không gian rộng lớn được bao phủ bởi những đồi chè, tôi đứng giữa đất trời nơi ấy cảm thấy mình sao thật nhỏ bé. Nhưng đó không phải là cái cảm giác bị nuốt gọn bởi nỗi cô đơn giữa những nhà cao tầng, khói bụi và tất thảy xe ở thành phố. Cảm giác ấy là cái cảm giác được dừng chân mỗi khi mỏi gối.

Mộc Châu - Một nơi để nghỉ ngơi

Mộc Châu – Một nơi để nghỉ ngơi

Tôi đã lang thang trên đồi chè suốt cả một buổi chiều đầu tiên khi có mặt ở mảnh đất Mộc Châu đầy thơ mộng này. Mọi mệt mỏi dường như đều tan ra theo những búp chè xanh mơn mởn. Những ngón tay đan vào lá, thân chè mát rượi. Buổi chiều hôm ấy cảm giác cứ thế bình yên mà đợi trời chiều buông xuống mà lâu rồi tôi không cảm nhận được.

Buổi tối đến tôi ở trong thị trấn Mộc Châu. Một thị trấn nhỏ nhưng mềm mại như tựa theo khúc lượn của những dải đồi nơi đây. Mảnh đất Mộc Châu yên tĩnh và rất bình thản, khác hẳn cuộc sống của Hà Nội. Tôi đi ngủ từ rất sớm với giấc ngủ say nồng và sâu lắng, để chuẩn bị cho cuộc hành trình ngày mai cũng như nghỉ ngơi cho cuộc hành trình hôm nay.

Bạn không nên bỏ qua: Kinh nghiệm du lịch Mộc Châu

Bình yên trên đồi chè

Bình yên trên đồi chè

Mộc Châu vào tháng 8, không hay bắt gặp những đội phượt ở Hà Nội lên đây phượt. Tôi tiếp xúc nhiều hơn với những người dân bản địa nơi đây. Họ không bận rộn các hàng quán như lúc Mộc Châu vào mùa, mà họ sẵn sàng nói chuyện với một người xa lạ như tôi một cách rất vui vẻ và thân mật. Những con người ấy cho đến bây giờ chưa chắc tôi đã nhớ mặt, cũng chẳng nhớ nổi tên, cũng không chắc sẽ gặp lại lần nữa, nhưng tôi lại nhớ những câu chuyện mà chúng tôi nói với nhau rất ấm áp và chứa đựng đầy tình yêu con người.

Con người Mộc Châu dễ mến

Con người Mộc Châu dễ mến

Buổi sáng, tôi dậy sớm hơn thường ngày để đi dạo loanh quanh khu thị trấn nhỏ. Ngắm nghía những thứ mà ngày hôm qua chưa kịp ngắm, mua những món đồ từ lúc chưa lên tới đây đã định sẵn trong đầu, lang thang từ chợ thị trấn cho tới những tiệm thực phẩm nhỏ nhỏ bên lề đường. Tiết trời Mộc Châu thật mát, không khí cũng rất dịu dàng.

Tiết trời mát lành của Mộc Châu thật dễ chịu

Tiết trời mát lành của Mộc Châu thật dễ chịu

Tôi mua cho mình suất xôi cùng ngô nếp và sữa dê để ăn sáng. Hình như lâu rồi tôi không ăn sáng. Sống ở Hà Nội, quen với việc ngủ nướng hàng ngày nên vừa thức dậy đã vội vàng đến công ty, đến lớp. Xôi thơm, ngô nếp ấm áp, sữa dê ngọt lành, tôi thầm ước rằng ngày nào cũng dễ chịu và dễ mến như ở Mộc Châu vậy.

Món xôi Mộc Châu ngon lành, xinh đẹp

Món xôi Mộc Châu ngon lành, xinh đẹp

Tôi lên Mộc Châu, vì đi vào thời gian khá rảnh nên anh em đã rủ nhau đi qua biên giới chơi. Mấy anh biên phòng nơi đây đều rất dễ tính. Nếu không có hộ chiếu thì bạn chỉ cần để lại chứng minh thư nhân dân, là các anh sẽ cho chúng tôi đi một vài tiếng.

Biên giới Việt Nam – Lào nếu đi từ Mộc Châu qua thì cũng giống như những mốc biên giới khác ở miền Bắc, nơi đây khá vắng vẻ và hoang vu núi đồi. Chúng tôi đi một đoạn mới gặp một cái chợ cóc con con vừa họp xong được một xíu ở ven đường, thêm vài ba ngôi nhà bé nhỏ nằm chênh vênh trên cao.

Chúng tôi đi qua biên giới Việt Lào ở cửa khẩu Mộc Châu

Chúng tôi đi qua biên giới Việt Lào ở cửa khẩu Mộc Châu

Người dân ở đây nói tiềng địa phương bằng những ngôn ngữ mà chúng tôi có cố gắng nghe cũng không thể hiểu. Trông họ có vẻ bẽn lẽn và ít tiếp xúc với người lạ nhiều. Lũ trẻ con khi thấy tôi, chúng nhìn một hồi lâu rồi lúc sau liền tập trung lại, len lén núp sau vách nhà dõi mắt theo. Cái nét thơ ngây và ngại ngùng hiện lên trong đôi mắt trẻ. Tôi rất thích sự bẽn lẽn ấy. Sự bẽn lẽn chứng tỏ cuộc sống của chúng nơi đây rất yên bình, không bị ảnh hưởng bởi người lạ.

Cái bẽn lẽn của người dân nơi đây làm tôi nhớ mãi về Mộc Châu.

Cái bẽn lẽn của người dân nơi đây làm tôi nhớ mãi về Mộc Châu.

Mùa tháng 8 tại Mộc Châu không hề đẹp như tranh, không vi diệu bằng những bức ảnh mùa hoa mận. Nhưng Mộc Châu mùa tháng 8 đã rũ bỏ cái vẻ mê hoặc của mình, chỉ còn lại phần nhiều là cuộc sống, rất thực tế, rất bình yên. Không chắc tôi có dịp quay trở lại nơi đây những ngày tháng 8 nhưng tôi chắc rằng, tôi nhớ Mộc Châu ấy nhiều hơn những gì tôi kể.

Xem thêm: Đi Mộc Châu mùa nào đẹp nhất

 
 

Share this Post